Friday, March 16, 2012

Tấm Vé Đi Về Quá Khứ

Nếu có ai đó tặng tôi một tấm vé đi về Quá Khứ thì sẽ ra sao nhỉ?
Có lẽ tôi sẽ trở về thưở ấu thơ, cái thời còn là một con bé chập chững biết đi ấy, tôi sẽ ráng ngoan, ráng ăn thật giỏi, để mẹ không phải vì chuyện ăn uống của tôi mà phải nhọc công suy nghĩ...
Rồi sau đó, tôi sẽ miệt mài học nhiều hơn, để tôi giỏi hơn chính tôi bây giờ. Vốn dĩ tôi không phải là một đứa ngu dốt hay chậm tiêu, và cũng chẳng phải là đứa con gái có học lực kém cỏi, nhưng tôi muốn mình được hơn thế, để giờ đây tôi không phải rảnh rỗi mà ngồi gõ lọc cọc thế này. Tôi không cần phải dựa dẫm vào ai, tôi ghét thế, tôi ghét phải mang ơn người khác.
Tôi sẽ chăm chút cho bản thân mình nhiều hơn như lời ba mẹ ngày xưa khuyên hằng ngày một. Nắng mặc nắng, mưa mặc mưa, tôi chỉ lao đầu vào sở thích, chẳng màng đến hậu quả, đến những tác hại của nó. Tôi muốn mình phải được đẹp hơn cái nhan sắc cỏn con bây giờ kia kìa.
Tôi sẽ chẳng phàn nàn, nhăn nhó mỗi khi ba tôi la tôi vì những chuyện vặt vãnh. Tôi luôn cáu gắt những lúc ba mắng rằng con gái phải thế này, con gái phải thế kia, ăn không được có tiếng, đi phải nhẹ nhàng, nói chuyện phải nhỏ nhẹ....lúc đó tôi chẳng muốn nghe đâu. Cho đến khi tôi lớn lên, khoảng thời gian tôi xa cha mẹ, tiếp xúc với nhiều loại người, tôi mới trân trọng và nhận ra rằng, những gì ba la ngày xưa đã giúp tôi hoàn thiện bản thân mình nhiều hơn, để không ai có thể khinh thường tôi, và họ đều phải gật đầu mà nói rằng : Tôi được dạy dỗ trong một gia đình rất gia giáo.
Quay về quá khứ, tôi sẽ gạt đi những mối tình vụng dại, yêu một cách lí trí hơn, cứng cỏi hơn. Gạt đi những giọt nước mắt mềm yếu của ngày xưa, tôi sẽ đương đầu với những điều phũ phàng nhất mà tình yêu, và những người đã bước qua đời tôi đã "trao tặng". Biết đâu những lần như thế tôi sẽ bớt đau đớn, tuyệt vọng hơn.
Quá khứ tồn tại trong kí ức. Trong những khoảnh khắc mà có đôi khi cả đời bạn cũng không thể phai nhạt.
Nhưng nếu cho tôi chọn, tôi sẽ không nhận tấm vé ấy. Ừ thì khi thay đổi được quá khứ, cuộc sống tôi sẽ tốt đẹp hơn, hoàn hảo hơn. Nhưng những điều quá hoàn hảo ấy làm sao có thể cho tôi lớn lên, cho tôi có đủ nghị lực để đứng dậy mỗi khi vấp ngã. Không có những cái khuyết ấy, làm sao tôi có thể nhận ra mình sai chỗ nào, để viết lên những dòng "Tôi sẽ..." trên kia.
Cho dù giờ đây, tôi không đẹp, không tài giỏi như tôi mong muốn, nhưng tôi biết quí trọng bản thân mình hơn, quí trọng những gì mà tôi đang có, nâng niu, vun đắp cho tình yêu vô giá đang sưởi ấm trái tim tôi.  Tôi tự hào về bản thân mình dẫu rằng tôi chẳng hơn ai, tôi tự hào được làm con gái của ba mẹ, 2 con người mẫu mực nhất trong cuộc đời tôi, tự hào về ý chí tự lập, ý chí sinh tồn ngày càng to lớn trong suy nghĩ, trong mỗi bước đi trên con đường đời.
Tất cả mọi thứ hãy cho nó trôi theo tự nhiên, đừng áp đặt hay gượng ép bất cứ điều gì cả.
Ngủ ngoan đi nhé quá khứ ơi. Hồi trả tấm vé trong mơ ấy, tôi tin chắc mình sẽ chẳng bao giờ hối hận. Vì giờ đây tôi đã có quá nhiều những gì mình mơ ước. 

^^
Cái này tui đi copy của người ta thui áh, văn tui kém lắm sao tui viết được thế này  

0 nhận xét:

Post a Comment